Trọng Sinh Đô Thị Chi Tiên Đế Hàng Lâm
Chương 1 : Đại Đế Trùng Sinh
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 20:32 07-11-2025
.
Một vệt dương quang yếu ớt, xuyên qua khe hở của rèm cửa, hóa thành từng đạo tia sáng, rải xuống trên giường, quang mang ấm áp bao trùm lấy thiếu niên đang trên giường.
Thiếu niên đầu quấn gạc, lờ mờ nổi lên những chấm đỏ, hiển nhiên là máu tươi tràn ra, vết thương vẫn chưa triệt để khép miệng.
Bỗng nhiên, thiếu niên nhíu chặt lông mày, hai tay ôm đầu, một cỗ cảm giác đau tê tâm liệt phế trào lên não bộ, tứ chi cũng bắt đầu co giật một cách khó hiểu, tiếp đó trong cơ thể tản ra một đạo năng lượng màu xanh, dường như có thứ gì đó muốn bạo liệt ra khỏi cơ thể hắn.
Một lát sau, thiếu niên bỗng nhiên mở to mắt, trong đôi mắt bắn ra một vệt kim quang, sau đó hiển hiện ra một vệt ánh mắt thâm thúy.
Hắn mê mang nhìn quanh xung quanh, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đây là đâu?”
“Thị Vệ Trưởng, Thị Vệ Trưởng, đây là đâu?!” Thiếu niên nhướng lông mày kiếm, vỗ một cái vào giường, lớn tiếng gọi ra ngoài: “Thiên Đế Cung của Bản Đế ở đâu?”
Âm thanh của hắn vang vọng trong căn phòng rộng sáu mươi mét vuông, quẩn quanh khắp nơi, nhưng không thấy ai hồi đáp hắn.
Thiếu niên nhẹ nhàng giơ tay lên, nhìn thấy gạc băng trên cánh tay, liền cảm thấy từng đạo đau nhức sưng tấy, theo đó thần niệm quét qua, ngay lập tức giận tím mặt nói: “Là ai, dám đánh gãy tay Bản Đế?!”
Theo đó, hai tay hắn cố gắng chống đỡ giường, muốn đứng dậy, nhưng vẻ phẫn nộ trên mặt lại đột nhiên dừng lại, trong hai mắt lóe ra sự kinh hoàng, trong miệng hoảng loạn lẩm bẩm: “Không đúng! Tiên nguyên lực của Bản Đế đâu? Tiên nguyên lực của Bản Đế đâu?!”
Hắn lại tập trung nhìn vào, mới phát hiện đồ trang trí xung quanh, chính mình chưa từng nhìn thấy.
“Đây… rốt cuộc là đâu?”
Hắn đứng bật dậy, đi đến trước cửa sổ, giật mạnh tấm rèm cửa ra, từng tòa cao ốc xuất hiện ở trước mắt.
Nhìn những kiến trúc kỳ lạ bên ngoài và xe cộ nườm nượp trên đường, thiếu niên không khỏi lùi lại hai bước, lắc đầu.
Sau một lát, hắn đi đến trước gương, mới phát hiện mặt của mình, cư nhiên non nớt như thế.
“Đây là đâu?” Hắn vuốt ve gương mặt xa lạ của chính mình, bỗng nhiên một cỗ tin tức trào vào trong đầu hắn.
Khoảng chừng mười phút sau, hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: “Thanh Thiên Tiên Đế, Liệt Thiên Tiên Đế, Băng Đế, Long Đế, Cực Hoàng Tiên Đế, Thành Du Tiên Đế, các ngươi không giết được ta!” Hắn giang rộng hai tay, trong cơ thể nhanh chóng trào ra một cỗ năng lượng màu xanh nhạt, vết thương trên người nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
“Ầm…” một tiếng, gạc băng bị mãnh nhiên chấn đứt, một cỗ khí tức cực mạnh khuếch tán ra bốn phía, hất bay chăn mền, sách vở và các thứ khác.
Đúng lúc hắn chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp, ngực lại một trận đau đớn, đau đến mức hắn gần như quỳ đi xuống.
Tin tức trong đầu, huyễn hóa ra từng màn cảnh tượng, hiện lên ở trước mắt hắn.
Thì ra, cái nhục thân này của hắn, chính là Đại công tử của Y Dược Thế Gia Thành Kinh Thị, nhục thân của Thành Thiên.
Y Dược Thế Gia Thành gia, cũng coi là đại tộc trăm năm, trong tộc người tài ba xuất hiện liên tục, chỉ riêng đời trước liền có trọn vẹn mười mấy vị công tử, liên quan đến quân sự, y dược, thương nghiệp, pháp luật và các lĩnh vực khác nhau.
Nhưng đáng tiếc, trong một lần khủng hoảng kinh tế thế kỷ trước, một số lượng lớn người uống thuốc độc tự sát! Người của Y Dược Thế Gia sau khi tới nơi, lại ngoài ý muốn dùng nhầm thuốc, dẫn đến ba mươi hai người đó toàn bộ mất mạng! Bởi vậy, gia chủ Y Dược Thế Gia, và những yếu nhân cực kỳ quan trọng khác, lần lượt bị phán tử hình và tù chung thân!
Lại thêm sự đả áp của đối thủ, dẫn đến thế gia truyền đến đời cha Thành Thiên là Thành Nhiên này, đã suy tàn, cho dù là cố gắng phấn đấu, cũng đã như mặt trời sắp lặn, cho nên những công tử cùng thế hệ với gia chủ, lần lượt bị người hãm hại, người thì ngồi tù, kẻ thì bị giết.
Đến nỗi, Đại công tử Thành Thiên này, vốn dĩ có cuộc sống vinh hoa phú quý, ngông cuồng tự cao tự đại, cũng bị cắt đứt, hai tiểu đệ trước đây theo hắn hầu hạ, một là Văn Tân Hồng, một là Mục Kim Khôn, hiện nay lại liên hợp lại khi nhục hắn.
Thành Thiên càng là ba ngày trước, bị Văn Tân Hồng liên hợp với mấy người, kéo đến ngoài tiệm net, đánh cho một trận tơi bời, đến nỗi khi Thành Nhiên tìm thấy hắn, hắn đều đã thoi thóp rồi.
“Không ngờ rằng!” Thành Thiên thở dài một tiếng, ngồi dưới đất, ánh mắt ảm đạm, lẩm bẩm: “Ngươi cùng tên với ta, tên ta bản ý là Thành Thiên chi mỹ, ngạo thị vạn cổ! Lại không ngờ, ngươi lại thảm hại đến nông nỗi này!”
Thành Thiên không nghĩ thêm chuyện tử đệ sa sút nữa, bắt đầu suy tư linh hồn một đời Tiên Đế của chính mình, rốt cuộc là như thế nào lại đi đến trong cái nhục thân yếu ớt này.
Sau một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng nhớ tới, nghi hoặc lẩm bẩm:
“Bản Đế bố trí Già Thiên Đại Trận, ngay cả Thiên Đạo và Đại Đạo đều ẩn giấu được, Thanh Thiên và sáu vị Đại Đế bọn họ, lại làm sao có thể tìm được hành tung của ta đây chứ?”
Vốn dĩ, hắn là muốn đột phá Tiên Đế Đại Kiếp, thành tựu vị trí Vô Thượng Tiên Tôn.
Hắn thân là đứng đầu bảy Đại Tiên Đế của tiên giới, cũng là một vị có tu vi cường hãn nhất, những lúc bình thường cho dù là sáu vị Tiên Đế liên thủ, đừng nói là muốn đánh cho nhục thân hắn bạo liệt, cho dù là đánh bại hắn cũng rất khó. Lại không ngờ, khi hắn độ Tiên Đế Đại Kiếp, sáu vị Tiên Đế liên thủ, phối hợp với thiên kiếp, đánh cho nhục thân hắn bạo liệt.
“Đáng ghét! Chắc chắn là có tên khốn nào đó, bán đứng Bản Đế!” Thành Thiên thở dài một tiếng, trong con ngươi thâm thúy, tràn ra hai đạo hàn quang, cắn răng nói: “Sáu tên hỗn đản! Các ngươi cho dù là đánh nát nhục thân của Bản Đế, nhưng thần hồn thần niệm của Bản Đế vẫn còn, nhất định sẽ tu luyện lại về tiên giới, cũng chỉ là chuyện thời gian mà thôi!”
Hắn nắm lấy một viên bi thép, bỗng nhiên bóp một cái, lực đạo vừa ra, trong nháy mắt bóp nát viên bi thép.
“Đến lúc đó, ta nhất định sẽ hảo hảo “viếng thăm” sáu tên hỗn đản các ngươi!” Thành Thiên trong lòng chợt nghĩ, khóe môi hiện ra một vệt nụ cười tà mị, nói: “Không đúng, phải là năm người! Tên hỗn đản Thanh Thiên Tiên Đế kia, chẳng qua chỉ là Tiên Đế cảnh tầng năm, khi vây công ta, đã bị đạo phản kích cuối cùng của ta đánh cho nhục thân bạo liệt rồi! Chắc hẳn, tình huống tốt nhất, cũng không sai biệt lắm với ta, nhưng càng có thể là thần hồn câu diệt!”
Hắn trước đây là Tiên Đế cảnh tầng tám, sáu vị Tiên Đế còn lại, Cực Hoàng Tiên Đế cao nhất cũng chỉ mới Tiên Đế cảnh tầng bảy, Thanh Thiên Tiên Đế yếu nhất mới Tiên Đế cảnh tầng bốn, cho nên mới liên thủ cũng không đánh lại hắn.
Thành Thiên chuyển sự chú ý đến trên cơ thể của mình, trên má theo đó hiện lên một tia khinh thường, nói: “Cơ thể thật yếu ớt! So với Bất Bại Minh Vương Thần Thánh Thể của Bản Đế, quả thực là khác biệt một trời một vực!”
Hắn thở dài một tiếng, nói: “Không còn cách nào khác! Vẫn phải tu luyện lại từ đầu! Cơ thể này, tuổi còn trẻ đã có bụng bự, chắc hẳn cũng là suốt ngày ăn uống thả cửa, sống qua ngày bằng rượu!” Hắn vỗ vỗ bụng của mình, phát hiện vẫn có thể vỗ kêu, trên trán không khỏi hiện lên một tầng hắc tuyến.
Thành Thiên đi đến ngoài cửa sổ, tập trung nhìn vào, rồi lại vận dụng thần niệm quét qua, không khỏi nói: “Mật độ linh lực thật yếu ớt! Cho dù là thế giới tu luyện thất đẳng rác rưởi nhất cũng không bằng!”
Hắn cũng dần dần phát hiện, phạm vi thần niệm của mình, thu hẹp đáng kể. Trước đó, thần niệm của hắn, có thể quét phạm vi mười ngàn dặm, cho dù là toàn bộ Địa Cầu, cũng không thành vấn đề.
Nhưng là, hiện tại thần niệm của hắn, chỉ có thể quét phạm vi mười mét, thậm chí có khi còn không đạt tới, khoảng cách là cực lớn, có thể là bởi vì cơ thể quá mức yếu ớt, thêm nữa lại không có bao nhiêu linh khí Địa Cầu cung cấp đi.
.
Bình luận truyện